top of page
​AD

'5 phút Lịch sử Hội thánh': Tập đầu tiên

Trong podcast này, chúng ta quan sát lịch sử về sự trung tín của Thiên Chúa đối với dân Ngài trong hơn hai mươi thế kỷ. Chúng ta bắt đầu hành trình với quyển sách Lời thú tội của Augustinô.

Chúa Kitô Trao Chìa khóa Vương quốc cho Thánh Peter, Nhà nguyện Sistine, 1481-83, bức bích họa ở Vatican bởi Pietro Perugino.


“Vĩ đại thay ngài, hỡi Chúa, và rất đáng được ngợi khen; vĩ đại thay quyền năng của ngài, và vô hạn thay sự khôn ngoan của ngài.”



 
 


Đây là lý do tại sao chúng ta cần lịch sử hội thánh. Chúng ta cần được nhắc nhở về những gì quan trọng và những gì quan trọng nhất. Bạn có biết một nhà xã hội học của vài thập kỷ trước đã gọi chúng ta là thế hệ rốn không? Chúng ta quá say mê với bản thân của chính mình.


Nhà xã hội học này đã nói rằng chúng ta giống như những đứa trẻ sơ sinh khi chúng lần đầu tiên khám phá ra rốn của chính mình. Chúng hoàn toàn bị cuốn hút bởi nó. Được thôi, khi bạn còn là một đứa trẻ sơ sinh. Nhưng khi chúng ta lớn lên, nếu chúng ta không nhìn thấy xung quanh mình, chúng ta đang sống một cuộc sống khá nông cạn. Nếu chúng ta vẫn bị cuốn hút bởi chiếc rốn của mình, thì đã có điều gì đó không ổn.


Khoảng năm 400, Augustinô đã viết 'Lời thú tội', được gọi là 'lịch sử của trái tim ông', có nghĩa rằng đó là một lời ca tụng mở rộng về việc Thiên Chúa đang hành động bên trong chính ông hơn là một lời thú nhận theo nghĩa hiện đại. Đây là bản sao chép thế kỉ 12.

Đi vào từ mở đầu của Augustinô trong Lời thú tội. Có một điều gì đó và một ai đó vĩ đại hơn chúng ta rất nhiều. Đấng vĩ đại nhất, thực sự. Từ đầu tiên này và sự thật nó thể hiện điều khiển cuốn sách vĩ đại của Augustinô. Sau khi Augustinô gọi Thiên Chúa là Đấng vĩ đại nhất, ông tự coi mình chỉ như một đoạn, một chấm. Và giờ đó là quan điểm.


Các nhà sử học cho chúng ta biết Lời thú tội là cuốn tự truyện có thật đầu tiên. Các vị vua đã viết biên niên sử về những chiến công và những cuộc chinh phạt của họ. Nhưng Augustinô viết cuốn tự truyện đầu tiên.


Đúng như vậy. Nhưng chúng ta sẽ sai nếu cho rằng Augustinô là nhân vật chính. Vai đó thuộc về Chúa Trời. Thiên Chúa là người không ngừng theo dõi Augustinô và lôi kéo Augustinô về với chính mình. Chúa Trời đã tạo ra Augustinô, và Chúa Trời cũng đã tạo ra chúng ta cho chính Ngài. Nhưng chúng ta chạy theo đường khác. Và trái tim bồn chồn của chúng ta đẩy chúng ta theo hướng trái ngược.




“... vì Ngài đã làm ra chúng con cho chính Ngài, và trái tim của chúng con bồn chồn, cho đến khi nó an nghỉ trong Ngài.”



Chúng ta không an nghỉ.


Nhưng, Đức Chúa Trời, Đấng đã tạo ra chúng ta, mong muốn làm lại chúng ta. Augustinô thích gọi nhân loại là "cục tội lỗi của Adam." Và Thợ gốm vĩ đại này, lấy một ít đất sét từ cục này và định hình lại nó. Ngài cứu chuộc trái tim tội lỗi qua huyết chuộc tội của sự hy sinh của Đấng Thần-nhân trên thập tự giá. Ngài cho chúng ta sự bình an. Vì vậy, Phao-lô nói trong La Mã 5:1:



“Vì vậy, vì chúng ta đã được xưng công bình bởi đức tin, nên chúng ta được bình an với Đức Chúa Trời nhờ Đức Chúa Jêsus Christ, Chúa chúng ta."



Lời thú tội không chỉ là một cuốn tự truyện, nó thậm chí còn hơn một văn bản kinh điển — có lẽ là văn bản hay nhất trong lịch sử Cơ đốc. Lời thú tội của Augustinô là một lời cầu nguyện. Và nó nên là lời cầu nguyện của tất cả chúng ta.


Chúng ta có thể quay trở lại thế giới đã lẫn lộn này với viễn cảnh tốt đẹp hơn rất nhiều. Và nói "Vĩ đại thay chỉ mình ngài, Chúa Trời ơi."



Podcast hàng tuần này cung cấp thông tin về lịch sử hội thánh. Du hành ngược thời gian khi chúng ta nhìn lại những con người, sự kiện và thậm chí cả những địa điểm đã tạo nên câu chuyện Cơ đốc. Mỗi tập cung cấp một cái nhìn sơ lược dễ hiểu về cách Đức Chúa Trời vĩnh cửu, không thay đổi đã hoạt động trong hội thánh qua các thế hệ trước và điều này có thể khuyến khích chúng ta ngày nay như thế nào.



Tập đầu tiên của Stephen Nichols, được sử dụng bởi sự cho phép của Ligonier Ministries.
bottom of page