Pain Hồi Tưởng Lần Gặp Gỡ và Hợp Tác Với VietDragon
- Phan Thanh Văn
- 7 thg 8
- 3 phút đọc
Đã cập nhật: 7 thg 8
Câu nói của VietDragon trong lần đầu gặp gỡ vẫn còn vang vọng trong trí nhớ của Pain – người bạn từng cộng tác cùng anh trong một ca khúc ít người biết đến.

Mười ba năm trước, hai nghệ sĩ tưởng chừng chẳng có điểm chung — một rapper Việt gạo cội sống giữa ở Úc, một rapper lớn lên ở Nha mới đặt chân tới Việt Nam và còn xa lạ với cộng đồng hip-hop trong nước — gặp gỡ lần đầu tiên nhưng lại lưu giữ nguyên vẹn một ký ức đáng giá.
“Tôi đến một studio của một anh Tây sống ở Sài Gòn thời đó,” Pain nói. “Khi tôi vừa đến thì thấy VietDragon đang đứng ngoài cửa, vì ảnh cũng đặt lịch thu âm ở đó. Hai người bắt chuyện. Tôi ngạc nhiên là ảnh nói tiếng Anh quá chuẩn. Rồi tôi mới ‘à khoan… anh là VietDragon đúng không?’ – Ảnh cười và nói ‘ừ đúng rồi’.”
Lúc ấy là năm 2012, thời điểm Pain chỉ vừa mới dấn thân vào không gian hip-hop Việt. Với anh, cộng đồng còn quá mới mẻ, những tên tuổi như GoDz hay VietDragon vẫn là những biểu tượng được nhắc đến chủ yếu trong các diễn đàn underground, chưa hề là những người quen thuộc. Nhưng chỉ qua vài phút trò chuyện, Pain đã cảm nhận được một điều rằng VietDragon không phải một rapper bình thường.
VietDragon là cái tên gây nhiều tranh cãi. Với người yêu thích anh, đó là một rapper tiên phong với cá tính gai góc, sáng tạo không giới hạn. Với người ngoài cuộc, anh có thể chỉ là một nghệ sĩ lập dị, đôi khi khó hiểu. Nhưng với Pain, ký ức về VietDragon là một chuỗi những khoảnh khắc chân thật.
Và rồi đến khoảnh khắc “đôi vớ xanh” — một trong những giai thoại kỳ lạ nhưng có thật đến từng chi tiết.
“Trong lúc nói chuyện, ảnh kể một câu chuyện rất kỳ lạ là trên đường đến studio bị công an chặn lại,” Pain kể. “Ảnh bảo: ‘Biết sao không P? Tao xuống xe và chỉ cần cho họ thấy đôi vớ của tao là họ cho tao đi liền’ – rồi ảnh kéo ống quần lên cho tôi thấy đôi vớ màu xanh lá cây. Tôi kiểu… ‘gì vậy ông nội?’”
VietDragon tin rằng đôi vớ xanh đó là “thẻ thông hành” đặc biệt trong một số tình huống oái oăm. Từ đó Pain mới hiểu anh ấy có cách suy nghĩ rất riêng, rất đời mà hài hước.
Sau đó hai người vào studio, Pain ngồi chill xem VietDragon thu một bài, rồi cả hai vẫn giữ liên lạc. Họ không gặp nhau quá thường xuyên, nhưng những đoạn tin nhắn thỉnh thoảng vẫn trao đổi, mang theo tinh thần của những người nghệ sĩ cùng chung nhịp đập sáng tạo, dù cách nhau cả một đại dương. Và rồi, đến một ngày, VietDragon – khi ấy đang ở Perth (Úc) – chủ động liên lạc và đề xuất bắt tay hợp tác.
“Anh ấy nhắn tôi: ‘Làm chung một bài đi’,” Pain nói. “Và thế là chúng tôi làm ‘No Return’. Tiếc là ngay sau đó thì chuyện buồn đã xảy ra…”
Ca khúc ấy không tạo được tiếng vang vào thời điểm phát hành. Đó là một bản rap về ngọn lửa bên trong vẫn cháy dù đời nhiều trắc trở, quá khứ gọi nhưng họ quyết không quay lại. Họ giữ vững hiện tại, dùng rap làm phương thuốc và tiến lên phía trước, bỏ mặc mọi sự phá hoại hay công kích. Cái tên ‘No Return’ càng trở nên ám ảnh hơn sau khi VietDragon qua đời không lâu sau đó.
Đã 13 năm trôi qua, nhưng âm hưởng từ những bước đi táo bạo của VietDragon vẫn chưa bao giờ vắng mặt trong dòng chảy văn hóa underground. Và ký ức về VietDragon vẫn là một phần không quên của Pain.

Comments