top of page
​AD

Pain: Hồi Sinh Một Lý Tưởng

Đã cập nhật: 16 thg 8

Không ồn ào, không cần hype, rapper người Tây Ban Nha của Hazard Clique đã trở lại, sẵn sàng chia sẻ những bài hát từng bị “ủ” lại trong ổ cứng.

Pain, rapper và nhà sản xuất âm nhạc, thành viên của Hazard Clique. Ảnh: Đỗ Đăng Quang
Pain, rapper và nhà sản xuất âm nhạc, thành viên của Hazard Clique. Ảnh: Đỗ Đăng Quang

Trong nhạc rap, sự im lặng kéo dài không đơn giản là một khoảng trống sau một bài nhạc. Nó là sự lãng quên, sự trượt khỏi sự chú ý của công chúng, và trên hết là tiếng gọi ám ảnh rằng có lẽ mình không còn hợp với cuộc chơi này nữa. Với nhiều nghệ sĩ, đặc biệt là những người từng biết rõ cảm giác một bài drop ra lập tức được lan truyền rầm rộ, sự im lặng ấy còn khủng khiếp hơn thất bại.


Đối với Pain, tên thật là Adrian Rodgers Luelmo, thì khác. Im lặng với anh không phải là đầu hàng, mà là một cách sống còn. Anh lặng lẽ rút khỏi sân khấu, không vì mất lửa, mà vì lửa cần được nuôi dưỡng nơi khác. Anh thành lập một công ty chuyên đào tạo giáo viên tiếng Anh quốc tế (TESOL) mang tên Inspire Training & Development, gánh vác vai trò CEO, giáo viên, kế toán, giám sát, và nhà hoạch định tương lai — tất cả cùng lúc. Và cũng trong giai đoạn “ở ẩn” đó, anh tích trữ âm nhạc, viết, sửa, xóa, viết lại, âm thầm làm studio trở thành nơi trú ẩn.



“Tôi không thích cái ý nghĩ rằng mình có cả đống bài hát nhưng lại cứ giữ khư khư mà không chia sẻ,” Pain chia sẻ.


Sự trở lại của Pain không mang theo tiếng pháo nổ. Không có màn thả thính trên mạng xã hội, không có chiến dịch PR phủ sóng. Nhưng trong từng lời nói, từng ánh mắt, và nhất là trong các câu chuyện đầy nhân tính của anh, người ta nhận ra đây không chỉ là một cuộc comeback, mà là một cuộc hồi sinh.


Cái tên Pain giờ đây không còn là biểu tượng của giận dữ hay uất nghẹn như anh từng thể hiện. Đó là một dạng trưởng thành đặc biệt. Pain hiểu nỗi đau, sống cùng nó, và biến nó thành thứ âm nhạc mà chỉ những ai từng lặng lẽ bước qua giai đoạn khủng hoảng mới có thể thấu cảm.


Pain không xuất hiện như một kẻ sống lại từ tro tàn. Anh chưa từng chết. Anh chỉ đi qua một chương khác của đời mình, chương mà rap không còn là cứu rỗi, mà là phần thưởng. Nơi mà nếu có một người lạ đến gặp anh trong một quán cà phê, kể lại bài hát của anh từng chạm vào họ như thế nào, thì khoảnh khắc đó cũng đáng để quay lại.


“Tôi tin rằng khi nghệ sĩ tạo ra một điều gì đó, ít nhất phải có một người được tiếp nhận. Nếu tác phẩm không được ai cảm nhận thì nó vẫn chưa trọn vẹn,” anh nói.


Khi tôi hỏi về cảm giác sắp trở lại, ánh mắt anh ánh lên — không phải niềm kiêu hãnh, mà là sự giải thoát. Đó là cái cảm giác của người nghệ sĩ đã quá mệt mỏi vì giữ âm nhạc cho riêng mình, và cuối cùng hiểu rằng chia sẻ cũng là một nghĩa vụ, một phần không thể thiếu của sáng tạo.


“Tôi cực kỳ hào hứng khi được chia sẻ âm nhạc một lần nữa. Cảm giác này đã ám ảnh tôi một thời gian,” anh nói.


Và đúng như cách Pain vẫn luôn làm từ những ngày còn ở Hazard Clique — anh không nói suông, anh để âm nhạc nói thay.



Nếu bạn từng nghĩ rằng những rapper “ngủ đông” là những người đã từ bỏ, bạn nên gặp Pain. Anh không biến mất mà chỉ chọn tạm thời bước vào một vai khác trong đời. Không phải vai phản diện, cũng không phải vai của một gã nổi loạn từng có tiếng tăm, mà là vai của người gánh trách nhiệm — một nhà giáo, một nhà sáng lập, một doanh nhân có tầm nhìn, và trên hết, một người đang xây một điều gì đó vượt xa cả tên tuổi cá nhân.


“Làm CEO, kế toán, giáo viên, giám đốc và nhân viên hành chính, tất cả trong cùng một lúc, không hề dễ dàng!” anh nói.


Giữa thời đại mà giới nghệ sĩ thường tìm cách mở rộng thương hiệu sang lĩnh vực kinh doanh phong cách sống, Pain không chọn đi theo lối tắt đó. Thay vì bán thứ gì đó, anh tạo ra một công ty để trao kiến thức cho người khác. Inspire Training & Development không phải là sản phẩm phụ của Pain. Nó là công việc toàn thời gian của Adrian, dù đó là hai con người khác nhau, nhưng vẫn nằm trong cùng một tâm hồn.


Và như tất cả những ai từng khởi nghiệp ở vị trí tay trắng đều hiểu, những năm đầu tiên của một doanh nghiệp nhỏ không hào nhoáng. Nó là những đêm không ngủ vì lo chi trả nhân viên. Là việc bạn phải dạy lớp vào buổi sáng, chạy báo cáo vào buổi chiều, và trầm ngâm sửa giáo trình lúc nửa đêm. Là khi bạn bước về nhà với thân xác rã rời, nhưng vẫn không ngừng nghĩ, vì bạn chưa bao giờ có thể sống mà không chạy theo mơ ước.


“Không dễ gì gác hết những điều đó qua một bên để bước vào studio,” anh nói.


Đó không phải là lời than vãn, mà là một sự thật trưởng thành. Pain biết rất rõ rằng cuộc sống không trao phát đặc quyền cho ai cả. Ngay cả những rapper từng đứng top nếu không bước ra thế giới thực thì cũng sẽ bị bỏ lại.


Nhưng dù là doanh nhân hay giáo viên, Pain vẫn không từ bỏ vai trò của một nghệ sĩ. Chỉ là anh không còn cư xử với nó như một nghĩa vụ chứng tỏ bản thân nữa, mà như một liều thuốc tự chữa lành.


Khi tôi hỏi làm thế nào để giữ lửa sáng tạo giữa vô vàn trách nhiệm đè lên vai, anh chỉ cười.


“Tôi có nhiều cách để duy trì sự sáng tạo. Khi không kết nối được với cảm xúc nghệ sĩ bên trong mình, tôi đổi cách làm ngay,” anh nói một cách nhẹ tênh.


Đó là bản lĩnh của người đã vượt qua giai đoạn sống vì đám đông. Pain giờ đây không cần ánh hào quang sân khấu để xác định mình là ai. Anh biết rõ rằng âm nhạc không cần phải là thứ duy nhất, nhưng nó phải là thứ đúng nghĩa nhất.


Và chính vì vậy, dù chỉ còn một tiếng đồng hồ trống giữa hai buổi họp, anh vẫn sẽ lui vào studio. Dù chỉ là để viết một câu. Dù chỉ là để chỉnh lại một nốt bass. Bởi vì giữa doanh nghiệp và áp lực chi trả lương, giữa những buổi lên lớp và bảng tính Excel, vẫn còn đó một con người vẫn luôn sống trong anh — người nghệ sĩ.



Không còn sợ flop vì âm nhạc là để thấu cảm


ree

“Nếu bạn đã bỏ bao nhiêu tâm huyết làm bài hát, rồi chỉ để nó nằm im trong ổ cứng thì đó mới là cú flop lớn nhất.” — Pain

Cái chết không đáng sợ bằng sự lãng quên. Và với nghệ sĩ, “flop” (thất bại trong việc được lắng nghe) luôn là cơn ác mộng lặng lẽ mà không ai dám gọi tên to. Nó nằm trong mỗi lần bấm nút đăng bài hát mới lên nền tảng, trong từng cái refresh để xem có ai nghe chưa, trong ánh mắt nhìn vào con số lượt view đang đứng yên lạnh ngắt.


Pain cũng từng sợ điều đó. Anh không ngại thừa nhận. Không dùng sự trầm lặng để che giấu nỗi ám ảnh mà nhiều rapper từng đối mặt. Đó là nỗi hoang mang khi thấy thế giới âm nhạc đã đổi thay, thứ từng thuộc về một cộng đồng hiểu lyric, sống vì flow, và phân biệt được giữa thật với giả, nay bị chi phối bởi những lượt nghe và các bản nhạc lặp đi lặp lại đúng công thức.


“Hồi Hazard Clique còn hoạt động, tụi tôi đâu cần quảng bá gì nhiều, chỉ cần tung bài lên là fan lan truyền giúp tụi tôi rồi,” anh nói.


Nhưng thế giới không chờ đợi ai. Và khi một nghệ sĩ đã im tiếng quá lâu, dù vì lý do chính đáng, thì cái bóng của nỗi sợ flop bắt đầu lớn dần. Đó là lúc từng câu hỏi hoài nghi đè nặng lên ngực nghệ sĩ như tảng đá vô hình. Và nếu không cẩn thận, chúng có thể đè nát cả giấc mơ. Pain đã đi rất gần mép vực đó. Nhưng thay vì rơi xuống, anh lùi lại và nhìn thẳng vào nó.


“Nếu bạn đã bỏ bao nhiêu tâm huyết làm bài hát, rồi chỉ để nó nằm im trong ổ cứng thì đó mới là cú flop lớn nhất,” anh nói.


Đó là một bước ngoặt tâm lý. Không còn là cuộc chơi thắng thua theo thị hiếu thị trường, mà là một hành trình sống còn với bản thân. Bởi nếu không phát hành nhạc vì sợ flop, thì sự sáng tạo đã chết trước cả khi công chúng kịp thờ ơ.


Không phải ai cũng dám nghĩ như vậy, và càng ít người dám nói ra. Bởi sự thật ấy chẳng giúp gì trong việc xây dựng thương hiệu. Nhưng nó là chân lý âm thầm của hàng ngàn nghệ sĩ đang gồng gánh nỗi bất an trong im lặng, đặc biệt là những người từng có thời huy hoàng.


“Kể cả chỉ có 5 người nghe, thì đó vẫn là 5 người nhiều hơn nếu bạn không tung bài ra,” anh nói.


Trong một thế giới mà mọi thứ đều hướng đến số đông, Pain chọn quay về với chất lượng kết nối. Một track chạm được một người cũng là thành công. Một đoạn lyric khiến ai đó phải dừng lại, ngẫm nghĩ, có thể còn ý nghĩa hơn cả nghìn lượt chia sẻ không cảm xúc.


Đó là khi âm nhạc không còn là sản phẩm, mà là quà tặng. Một món quà không cần bọc gấm, không cần đi kèm các hashtag phổ biến, mà chỉ cần thành thật và chạm được.


“Tôi luôn tin rằng chiêu quảng bá tốt nhất chính là làm nhạc hay. Nhạc thật và xuất phát từ tim, đó mới là thứ giữ chân fan lâu dài và tạo ra những ca khúc vượt thời gian,” anh nói.


Để đến được tâm thế này, Pain đã phải gỡ bỏ từng lớp vỏ bọc tự vệ như cái tôi nghệ sĩ, cái bóng nhóm nhạc cũ, cái mặc cảm tụt hậu. Và khi tất cả rơi rụng, cái còn lại là một người đàn ông trung thực đang ngồi trong phòng thu, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, tay rê chuột đến nút “Upload” rồi… click.


Không cần biết chuyện gì xảy ra sau đó. Anh đã thành công.



Triết lý nghệ thuật Wabi Sabi


ree


Nếu Pain từng là một lyricist chơi chữ và tự mãn đúng chất underground, thì trong lần trở lại này, một khía cạnh khác gần gũi hơn bắt đầu lên tiếng.


“Tôi nghĩ mỗi bài đều mang một mood khác nhau, nhưng bài sắp ra mắt có tên ‘Wabi Sabi’ chắc là cá nhân nhất,” anh nói. “Nó phản ánh tâm trạng hiện tại của tôi, làm nhạc để thấy dễ chịu, chill, thư giãn.”


Wabi Sabi, trong thẩm mỹ Nhật Bản, là vẻ đẹp trong sự bất toàn, vô thường và vòng tuần hoàn tự nhiên của sinh trưởng và suy tàn. Đó là một cách trân trọng những điều giản dị, khiêm nhường và độc đáo, đồng thời đón nhận bản chất phù du và bất toàn của vạn vật. Trong âm nhạc Pain, khái niệm đó không chỉ là một ca khúc, mà là một thái độ làm nhạc không còn để chứng tỏ, mà để trở về chính mình.


Bài nhạc được thu và quay tại Bảo Lộc là một lựa chọn không ngẫu nhiên. Cũng như cái tên, không gian và thời gian tạo nên ca khúc ấy đều nói lên sự chuyển biến từ áp lực đến thảnh thơi, từ gồng gánh đến buông bỏ vừa đủ.


“Những bài khác thì có cái cocky hơn, chơi chữ nhiều hơn, mà đó cũng là phong cách tôi luôn yêu thích,” anh nói.


Không phải Pain từ bỏ chất rap vốn có mà anh mở rộng nó. Từ bầu không khí rực lửa của Hazard Clique ngày trước, đến một góc chill ở Tây Nguyên, nơi một rapper tự thu một bài hát vì bản thân mình cần nó. Đó là một triết lý nghệ thuật trưởng thành hiếm thấy — không cố gắng hoàn hảo mà trung thực đến tận cùng.



ree

“Đặc biệt là trong thời đại mà rất nhiều nghệ sĩ nghe như nhau, tôi muốn trở thành con bò tím giữa bầy bò xám, một thứ mà người nghe thực sự cần.” — Pain

Trở lại giữa thời đại mà mọi âm thanh đều dễ hòa tan, Pain hiểu rất rõ sự rủi ro của việc khác biệt. Nhưng cũng chính vì vậy, anh càng tin rằng khác biệt là điều sống còn.


Trong khi thị trường nhạc số vận hành theo thuật toán, xu hướng và chiến lược marketing, anh chọn con đường “con bò tím”.


“Đặc biệt là trong thời đại mà rất nhiều nghệ sĩ nghe như nhau, tôi muốn trở thành con bò tím giữa bầy bò xám, một thứ mà người nghe thực sự cần,” anh nói.


Theo Pain, sự khác biệt ấy không chỉ đến từ chất giọng hay ca từ. Nó nằm ở thái độ. Ở việc từ chối chạy theo số liệu để giữ lại chất người trong âm nhạc. Ở việc đặt trải nghiệm cá nhân lên hàng đầu thay vì đối tượng khán giả mục tiêu.


Pain không làm nhạc để bắt kịp mà để giữ mình không bị cuốn đi. Mỗi bản thu, mỗi câu lyric, mỗi nhịp beat là một cách để tồn tại một cách độc lập trong thế giới nơi những gì lặp lại dễ được yêu thích hơn cái gì đó thật sự riêng biệt.


Có lẽ điều đáng quý nhất trong cuộc trở lại này của Pain không nằm ở việc anh thay đổi để phù hợp, mà nằm ở việc anh không thay đổi để được tồn tại.


Sau nhiều năm lăn lộn, cả trong âm nhạc lẫn đời sống, anh tìm thấy một chân lý đơn giản. Nếu một bài nhạc có thể khiến bản thân thấy dễ chịu thì dù có bao nhiêu người nghe, nó cũng đã đủ.


Đã từng có thời anh cảm thấy bị phân tâm, bị công việc cuốn đi, bị những nỗi sợ thầm lặng làm tê liệt quá trình sáng tạo. Nhưng thay vì cố gắng vượt qua bằng cách chạy nhanh hơn, anh dừng lại. Để sống. Để dạy học. Để lắng nghe bản thân mình. Và cuối cùng, để quay về với âm nhạc bằng tâm thế khác. Không phải để nổi bật, mà để thật.


Và nếu bạn từng là người nghe anh từ những ngày đầu, hay chỉ mới biết đến Pain qua một bài hát chill ở Bảo Lộc, thì có lẽ bạn sẽ hiểu vì sao anh vẫn tiếp tục.


“Nó đã ăn sâu vào ADN của tôi. Rap định hình con người tôi, tôi lớn lên cùng nó, và đó là một lối sống. Và nó sẽ luôn là như thế,” anh khép lại.




Cảm giác khi sắp trở lại với âm nhạc của anh như thế nào?


Đã khá lâu rồi! Bài gần nhất của tôi là trong cypher ‘Phục Sinh 4’, nên giờ cũng đến lúc phải trở lại rồi. Tôi cực kỳ hào hứng khi được chia sẻ âm nhạc một lần nữa. Cảm giác này đã ám ảnh tôi một thời gian. Tôi không thích cái ý nghĩ rằng mình có cả đống bài hát nhưng lại cứ giữ khư khư mà không chia sẻ. Giờ đây bối cảnh âm nhạc đã thay đổi rất nhiều và tôi rất muốn xem khán giả đón nhận như thế nào.


Lý do anh “ở ẩn” là gì?


Có quá nhiều chuyện đã xảy ra trong vài năm vừa qua, một trong số đó là việc tôi mở công ty đào tạo TESOL của riêng mình – Inspire Training & Development. Chỉ riêng chuyện đó thôi cũng đã chiếm trọn thời gian của tôi. Ai làm doanh nhân cũng sẽ hiểu là bạn phải hy sinh rất nhiều trong vài năm đầu. Làm CEO, kế toán, giáo viên, giám đốc và nhân viên hành chính – tất cả trong cùng một lúc – không hề dễ dàng! Vì vậy tôi đành phải tạm gác lại các tour diễn và việc phát hành nhạc để tập trung xây dựng công ty, với hy vọng sau này có thể quay trở lại âm nhạc toàn thời gian như trước. Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi ngừng làm nhạc – tôi luôn ở trong studio, chỉ là không có thời gian để ra mắt các sản phẩm.


Khoảng thời gian “trầm lặng” của anh có thực sự là giai đoạn sáng tạo?


Tôi không gọi đó là một giai đoạn cực kỳ sáng tạo đâu. Có quá nhiều thứ diễn ra trong đầu khiến tôi bị writer’s block nặng. Tôi thử nghiệm nhiều thứ mới, nhưng lại không thích bất kỳ bài nào mình viết ra. Có lúc thì thử những thứ không hợp, có lúc thì quá mệt vì công việc, đầu óc rối tung... Nhưng tôi vẫn cứ tiếp tục. Đó là giai đoạn mà nghệ sĩ nào cũng phải trải qua và nó khá là tệ, nhưng bạn học được nhiều từ đó. Quan trọng là phải tiếp tục sáng tạo, thử cái mới, nhưng không gượng ép. Như Picasso từng nói: “Cảm hứng thì có đấy, nhưng nó phải tìm thấy bạn trong lúc bạn đang làm việc.”


Tâm lý sợ flop và rào cản marketing của anh ra sao?


Câu hỏi hay đấy. Với nghệ sĩ, mong muốn sản phẩm mới được đón nhận tốt luôn là điều ám ảnh. Hồi Hazard Clique còn hoạt động, tụi tôi đâu cần quảng bá gì nhiều – chỉ cần tung bài lên là fan lan truyền giúp tụi tôi rồi. Còn bây giờ, tôi bị kẹt trong cái vòng luẩn quẩn thế giới đã thay đổi, âm nhạc đã thay đổi, mình đã lâu không ra bài – lỡ đâu bài mới flop thì sao? Nhưng rồi tôi nhận ra đó là một tư duy sai.


Vì nếu bạn đã bỏ bao nhiêu tâm huyết làm bài hát, rồi chỉ để nó nằm im trong ổ cứng thì đó mới là cú flop lớn nhất. Kể cả chỉ có 5 người nghe, thì đó vẫn là 5 người nhiều hơn nếu bạn không tung bài ra. Tôi nghĩ rất nhiều nghệ sĩ kỳ cựu đều từng trải qua cảm giác này – cái đầu cứ chơi trò lừa mình ấy.


Anh nghĩ sao về mâu thuẫn giữa nghệ sĩ và người làm marketing?


Chính xác luôn! Đây là vấn đề lớn nhất mà nghệ sĩ phải đối mặt. Rất nhiều người giỏi làm nhạc, nhưng kém khoản quảng bá, nên bài không được chú ý. Trong khi ngược lại, có những người nhạc thì dở, nhưng marketing quá giỏi nên vẫn nổi đình đám. Tôi không dám nói mình giỏi marketing, nhưng tôi thấy mình may mắn vì có những người tài năng xung quanh luôn sẵn sàng giúp đỡ và đưa ra lời khuyên chất lượng. Dù sao đi nữa, tôi luôn tin rằng: chiêu quảng bá tốt nhất chính là làm nhạc hay. Nhạc thật và xuất phát từ tim – đó mới là thứ giữ chân fan lâu dài và tạo ra những ca khúc vượt thời gian.



Điều hành công ty ảnh hưởng gì đến âm nhạc của anh?


Ảnh hưởng lớn lắm chứ. Tôi đang gánh một trọng trách rất lớn trên vai. Tôi chịu trách nhiệm cho cả một tập thể, trả lương, và đảm bảo dịch vụ chất lượng. Đó là một gánh nặng thật sự. Không dễ gì gác hết những điều đó qua một bên để bước vào studio. Không giống như trước đây, khi tôi tự do hơn và lang thang cả ngày ngoài đường.


Tuy nhiên, tôi vẫn có thể nhập tâm khi làm nhạc – vì tôi có nhiều cách để duy trì sự sáng tạo. Khi không kết nối được với cảm xúc nghệ sĩ bên trong mình, tôi đổi cách làm ngay! Ngoài ra, vì tôi đã khá giỏi trong việc quản lý thời gian và tăng năng suất, nên tôi luôn tận dụng mọi khoảnh khắc rảnh để làm nhạc.


Vì sao anh quyết định tung hết bài?


Sau một thời gian suy ngẫm, tôi nhận ra hai điều:


  1. Tôi không thể để công việc hay yếu tố bên ngoài làm lu mờ thứ khiến tôi cảm thấy trọn vẹn nhất – đó là âm nhạc.


  2. Tư duy sợ flop là yếu đuối và không thể kiểm soát tôi nữa. Nên tôi quyết định phải dẹp tư duy đó đi, và lên tinh thần trở lại!


“Tác phẩm chưa hoàn thành nếu chưa ai nghe” – bước ngoặt?


Tôi tin rằng khi nghệ sĩ tạo ra một điều gì đó, ít nhất phải có một người được tiếp nhận. Bởi vì nghệ thuật là để chạm đến cảm xúc của con người. Nếu tác phẩm không được ai cảm nhận thì nó vẫn chưa trọn vẹn. Tôi luôn cảm thấy vậy. Sau một thời gian chỉ ngồi nghe nhạc của chính mình, tôi nhận ra: nó vẫn đang thiếu một phần cuối cùng.


Và khi có ai đó đến gặp tôi ở quán cà phê hay sự kiện, nói về âm nhạc của tôi, chia sẻ câu chuyện cá nhân rằng bài nào đó đã chạm đến họ như thế nào – tôi biết là mình phải phát hành những ca khúc đó, ít nhất là dành cho họ. Đó chính là khoảnh khắc làm tôi thay đổi cách nhìn.


Âm nhạc mới của anh có gì khác?


Hiện tại tôi làm bất cứ thứ gì mình cảm thấy hứng thú trong khoảnh khắc đó. Nhiều thể loại beat, flow, và ý tưởng khác nhau. Tôi không cố gắng ép bản thân theo một style cố định. Nếu tôi thích thì tôi làm thôi.


Nhưng tất nhiên, tôi vẫn luôn thiên về golden era hip hop – nên dù tôi làm gì đi nữa, trong nhạc của tôi vẫn sẽ có cái chất Hazard Clique.


Track nào cá nhân nhất đối với anh?


Tôi nghĩ mỗi bài đều mang một mood khác nhau, nhưng bài sắp ra mắt có tên “Wabi Sabi” chắc là cá nhân nhất. Nó phản ánh tâm trạng hiện tại của tôi – làm nhạc để thấy dễ chịu, chill, thư giãn. Tôi thu và quay video bài này ở Bảo Lộc, nên vibe cũng phải thật chill chứ! Những bài khác thì có cái cocky hơn, chơi chữ nhiều hơn – mà đó cũng là phong cách tôi luôn yêu thích.



Phát hành dần hay “dội bom”?


Tôi sẽ bắt đầu phát hành từ từ trước, rồi sau đó sẽ ra một dự án lớn hơn, có thể là một EP tương tự Lyrical Therapy. Tạm thời chia sẻ được vậy thôi nhé.


Nếu chỉ có 5 người nghe liệu vẫn xứng đáng?


Cái này phụ thuộc vào lý do bạn làm nhạc. Nếu bạn làm nhạc để hướng đến số đông, thì 5 người nghe là quá ít. Nhưng nếu bạn làm nhạc để nuôi dưỡng tâm hồn, thì những người gần gũi bạn cũng sẽ cảm nhận được điều đó. Đừng hiểu nhầm – ai cũng muốn nhạc mình được viral – nhưng nếu bạn làm nhạc mà chính bạn cũng thấy thích, thấy được chữa lành, thì nó sẽ tự tìm đến những người có cùng cảm xúc. Đó chính là vẻ đẹp của nghệ thuật.


Sau lần này, anh sẽ ra nhạc đều?


Tôi chắc chắn sẽ giữ nhịp độ đều hơn. Tôi cần điều đó! Tôi nợ bản thân mình và cả những người vẫn ủng hộ tôi. Đặc biệt là trong thời đại mà rất nhiều nghệ sĩ nghe như nhau, tôi muốn trở thành con bò tím giữa bầy bò xám – một thứ mà người nghe thực sự cần.


Điều gì giữ Pain ở lại với rap?


Nó đã ăn sâu vào ADN của tôi. Rap định hình con người tôi, tôi lớn lên cùng nó, và đó là một lối sống. Và nó sẽ luôn là như thế.




Cảm ơn Pain vì những chia sẻ của mình!


Có người từng nói rằng nghệ sĩ không bao giờ thực sự “trở lại”, họ chỉ cần không từ bỏ. Pain là minh chứng cho điều đó. Những năm tháng im ắng hóa ra không phải là khoảng lặng, mà là phần nền âm ỉ cho một giai đoạn trưởng thành, với nhiều câu hỏi hơn là câu trả lời.


Và nếu âm nhạc thực sự là một hành trình nội tâm thì mỗi bản nhạc mà Pain chuẩn bị phát hành tới đây không chỉ là bài hát, mà là từng mảnh chắp nối của một hành trình vượt qua sợ hãi, áp lực, và sự kỳ vọng, để tiếp tục sống thật với rap, theo cách không ai ngoài anh có thể làm.

Bình luận


Không bao giờ bỏ lỡ bản tin mới

Đăng ký nhận tin từ Ngoài Kia

Cảm ơn bạn. Chúng tôi sẽ liên hệ sớm.

bottom of page