top of page
​AD

Ling: Một Người Việt Trầm Lặng

Đã cập nhật: 2 ngày trước

Ling không chạy theo ánh đèn sân khấu, nhưng âm nhạc của anh lại sáng lên từ chính sự trầm lặng trong những ngày vinh quang vẫn còn đang tới.

Ling trong một buổi chụp ảnh cho Tạp chí Ngoài Kia tại May Studio, Bình Tân, TP.HCM, ngày 30/8/2025. Ảnh: Đỗ Đăng Quang/NKI
Ling trong một buổi chụp ảnh cho Tạp chí Ngoài Kia tại May Studio, Bình Tân, TP.HCM, ngày 30/8/2025. Ảnh: Đỗ Đăng Quang/NKI

Một buổi sáng tại Bình Thạnh, ánh nắng rót qua khung cửa kính, đổ xuống chiếc bàn nơi Ling đang ngồi. Máy tính mở sẵn phần mềm thu âm, bên cạnh là tách cà phê cùng vài dòng lyric viết dở trên tờ giấy.


Ở góc phòng, một chiếc nôi nhỏ mới lắp dành cho đứa trẻ sắp chào đời. Căn phòng im ắng, chỉ có tiếng click đều đặn của chuột, và tiếng bass trầm ấm vang khẽ trong tai nghe. Ling nhắm mắt, nhịp đầu khẽ đung đưa khi âm thanh trở thành thứ ngôn ngữ duy nhất đủ tinh khiết để nói lên lòng mình.



“Dạo này mình thu âm lại khá nhiều. Cùng chờ xem nhé,” anh từng viết trên trang Facebook cá nhân hồi tháng Ba.


Chỉ một câu nhẹ nhàng, nhưng với những ai từng yêu mến Ling, đó là tín hiệu khiến cả cộng đồng xôn xao. Bởi sự trở lại của một trong những cái tên trầm lặng và nhiều nội tâm nhất của thế hệ hip-hop cũ là điều không ai ngờ tới.


Trong thế giới nhạc Việt đang ngày càng sôi động, lượt view và trend trở thành thước đo giá trị, Ling chọn lối đi im lặng, chỉ trở về khi thấy mình có điều gì thật sự đáng nói.


“Đây rồi, đừng làm nhạc theo thị trường em nhé, vẫn cứ là em nha… tìm nhạc em mãi,” Khánh HP, người sáng lập GVR, ủng hộ Ling trong phần bình luận, như một lời khẳng định cho sự khác biệt ấy.


Sau nhiều năm im ắng, Ling trở lại với album gồm 11 track (và một bonus), trong đó có 8 bài do Trần Hồng Sơn (Heaven Sky) sản xuất. Trong khi đó, 2 bài do Thiết Nguyễn (T-Mix) sản xuất mang sắc thái mộc rất “Tây Nguyên”.


“Ở Tây Nguyên 20 năm, giờ mới có dịp cook nhạc chung cùng anh em,” Ling nhắc với niềm tự hào.


Đó không chỉ là niềm vui nghề nghiệp, mà còn là một kết nối nhân văn. Với Ling, âm nhạc không tách khỏi con người. Người tạo ra beat, người viết lời, người nghe — tất cả đều chia sẻ cùng một điều đó là sống thật.


‘Cho Những Lần Đầu Tiên’ — ca khúc mở đầu cho hành trình âm nhạc mới của Ling — là một bài hát anh viết từ mười năm trước, khi còn đang loay hoay với cách thể hiện cảm xúc.


“Trong một lần bới tóc trắng cho bà cụ, mình nảy ra ý muốn viết một bài hát về việc này,” anh chia sẻ.


Nó kể về tình yêu của ông bà anh, về cái cách một người gọi tên người kia lần đầu tiên cũng là lời cuối cùng trước khi rời xa. Ông của anh từng đi lính. Mùa xuân đầu tiên sau ngày cưới, ông không thể về.


“Đó là bài khó cho một người trẻ như Sơn,” Ling kể. “Cậu ấy mới 21, 22 tuổi thôi. Nhưng tôi muốn xem góc nhìn của một người trẻ với câu chuyện này ra sao.”


Ban đầu, Ling hoài nghi. Làm sao một producer trẻ có thể nắm bắt được nỗi buồn cũ kỹ, thẳm sâu như ký ức ba thế hệ? Nhưng âm nhạc, như anh nói, “trả lời bằng âm nhạc”. Khi bản phối đầu tiên của Sơn gửi đến, Ling nghe thấy điều gì đó vừa xa vừa gần — một sự trong trẻo của người trẻ, hòa lẫn sự từng trải mà chỉ những người đã đi qua mất mát mới cảm được.


“Nếu nó đủ để chạm, thì trẻ hay già cũng chạm được,” anh nói. “Và bản nhạc đó, đối với tôi, là hoàn hảo.”



Từ những câu chuyện bình dị đó, Ling viết nên những dòng lyric nhẹ như hơi thở nhưng chứa đựng cả đời người: “Khoảng trời đầy nắng rực rỡ rớt bên hiên. Tiếng anh gọi trong những lần đầu tiên cũng là những thanh âm bên em trong lần cuối.”


Đến khi cha mất sau nhiều năm bệnh tật, ký ức ấy bỗng trở lại. Anh viết: “Âm thanh ấy chính là những hơi thở trọn vẹn hơn lời tình, cho một lần đầu tiên ai đó đi hết đời họ bên đời mình.”


Ling dùng âm nhạc để gói ghém những điều không thể nói ra bằng lời. Mỗi câu hát là một cử chỉ yêu thương nhỏ như hành động bới tóc cho bà, hay lặng lẽ pha cho vợ tách trà sáng. Cái đẹp trong âm nhạc của anh không nằm ở kỹ thuật, mà ở lòng tử tế, ở cách anh tin rằng mọi thứ đẹp đẽ nhất của chúng ta sẽ ở lại trong tuổi thơ của con chúng ta.


Với anh, âm nhạc không còn là nơi để phô diễn hay chạy theo xu hướng, mà là hành trình trở về với ký ức, với tuổi thơ, với những điều cũ kỹ nhưng chưa bao giờ mất đi ý nghĩa.


Ling gọi đó là ‘Một Người Việt Trầm Lặng’. Một ca khúc viết cho chính mình, và cũng cho tất cả những người đàn ông đang học cách làm cha, học cách im lặng mà vẫn đủ đầy yêu thương.


Nếu ‘Cho Những Lần Đầu Tiên’  là ký ức, thì ‘Một Người Việt Trầm Lặng’ là hiện tại. Ở bài hát này, Ling viết khi đã ở độ tuổi mà con người bắt đầu đối thoại với chính mình. Anh nói về sự trưởng thành đến từ mất mát, về việc một ngày nào đó chính mình cũng sẽ là “mất mát của người khác”, và hy vọng điều đó giúp người ở lại lớn lên.


“Tôi viết về tuổi thơ tạo dựng cho con, như sự sống mình tiết kiệm để dành. Để một ngày nếu nó quên, nó còn có cái trong tâm hồn để tìm lại,” anh nói.


Sơn lần này không làm cho bài hát buồn hơn, mà làm nó tĩnh hơn. Anh lược bớt giai điệu, chỉ để lại vài nốt ambient và bass line.


“Khi lược giản mọi thứ đi, cái còn lại sẽ là cô đọng. Sự tĩnh lặng không phải là không có âm thanh. Nó là âm vang còn lại khi chỉ còn những ý nghĩ của bản thân vang trong không gian,” Ling nói.


Trầm lặng không phải là tính cách, mà là trạng thái. Một thứ bình tâm đến từ việc đã từng gấp gáp, đã từng muốn nhiều thứ, và giờ chỉ muốn giữ lại những điều thật. Trong âm nhạc Việt hôm nay, nơi tiếng ồn của thị trường ngày càng lớn, Ling chọn im lặng, và nghịch lý thay, đó lại là cách anh khiến người ta lắng nghe.



ree

“Hiểu rằng tuổi thơ là sự sống ta tiết kiệm cho con ta.”

Đó là câu hát khiến nhiều người dừng lại thật lâu. Có thể vì ai cũng thấy trong đó một phần của chính mình giữa những ngày lớn lên, mất mát, rồi học cách làm lại.


“Bà mình đi lúc mình 16 tuổi, ông già mình đi lúc mình 18,” Ling kể. “Đó là thời điểm mà chúng ta sẽ già cỗi và chết đi để dạy con của chúng ta cách trưởng thành. Mình mất 17 năm để nhận ra mất mát là một loại tài sản và mình đã dùng đó để lớn lên.”


Từ câu chuyện riêng tư ấy, Ling không chỉ viết một bài hát, mà tạo ra cả một triết lý sáng tác viết về con người, không viết cho khán giả. Viết để hiểu mình, để biết ơn những người đã dạy anh về tình thương, sự kiên nhẫn, và cả những mùa buồn đã trôi qua.


‘Những Ngày Vinh Quang’ là bài hát cuối trong bộ ba, nhưng lại có năng lượng tươi sáng nhất. Nếu ở bản gốc, nó là nỗi khát khao gồng gánh, thì bản mới là một thứ vinh quang nhẹ nhõm mang tinh thần chill và hân hoan.


“Bản phối của Sơn nghe vui hơn, bass line khỏe khoắn hơn, và tôi đặc biệt muốn có trumpet,” anh nói. “Vì trong nhạc rap, sample kèn luôn mang lại cảm giác phố thị, nhún nhảy, như jazz và soul.”


Tiếng trumpet trong bài không phải là tiếng kèn chiến thắng. Nó giống như một lời thúc giục dịu dàng, rằng vinh quang vẫn còn ở phía trước, và điều đẹp nhất không nằm ở đích đến, mà là trên đường đi.


“Nó không phải bài hát chiến thắng mà là bài hát để thôi thúc trên đường đi tìm chiến thắng,” anh nói.


Trong không gian âm nhạc hiện đại, Ling vẫn mở lòng với những màu sắc mới như trap-soul, ambient, hoặc chillhop. Không phải để đu trend, mà như anh nói, đó là cách giữ cho mình sự tò mò và tươi mới.


“Một chút vibe trap thôi là đủ vui, âm nhạc nên có niềm vui,” anh cười.


Ling nhìn nhận sự hợp tác với Sơn như một phép thử của niềm tin. Anh từng làm việc một mình, kiểm soát mọi thứ, nhưng giờ, anh tin vào sự cộng hưởng.


“Khi làm việc với một người trẻ, có khi họ chưa từng nghe nhạc rap cũ, nhưng kết quả vẫn chạm đến. Vì âm nhạc, dù mỗi thế hệ có thị hiếu khác nhau, nhưng năng lượng sáng tạo thì vẫn là một,” anh nói như tóm lại triết lý âm nhạc của mình không phải là di sản cố định, mà là dòng chảy nối tiếp. Anh truyền lại tinh thần, không phải hình thức.



Trong căn phòng nhỏ nơi Ling làm việc, có thể thấy sự kết hợp giữa hai thế giới — một nửa là nhạc cụ, mic, soundcard; nửa kia là tã, sữa, và vài món đồ chơi nhỏ. Giữa chúng, Ling di chuyển nhịp nhàng như một người đang học cách cân bằng giữa nghệ thuật và đời sống.


Anh vẫn làm nhạc mỗi ngày, nhưng không còn thức trắng đêm như trước. Thay vào đó, anh chọn thời điểm bình minh — khi thành phố còn ngủ, khi tiếng gió còn đủ nhẹ để nghe rõ nhịp thở của đứa con chưa ra đời. Âm nhạc, với anh bây giờ, là một cách để ghi lại khoảnh khắc — không cần nổi tiếng, chỉ cần chân thật.


Ở ngoài đời, Ling nói ít, cười nhẹ, và dường như luôn giữ một khoảng cách với mọi thứ. Nhưng trong nhạc của anh, ta nghe thấy nỗi cô đơn dịu dàng, lòng biết ơn, và tình yêu lớn dành cho gia đình — những điều mà lời nói không thể biểu đạt.


Có một khoảng thời gian dài, Ling gần như biến mất khỏi thế giới hip-hop. Không bon chen, không tranh cãi, không góp mặt ở bất kỳ sân khấu nào. Những người bạn trong giới gọi anh là “kẻ trầm lặng tử tế”. Chỉ những ai thân quen mới biết, anh vẫn sống cùng âm nhạc. Im lặng không phải vì hết điều để nói, mà vì anh cần thời gian để lắng nghe.


“Sau cùng, có những nốt nhạc phải im mới nghe được tiếng mình,” anh từng viết trong một dòng ghi chú cá nhân.


Âm nhạc đối với anh, từ một tham vọng trẻ, dần trở thành một điều cần gìn giữ. Anh không còn viết để chứng tỏ bản thân, mà viết để ghi lại điều đang trôi đi.


Có lẽ chính sự kiên nhẫn đó khiến anh vẫn còn được khán giả cũ tìm nghe, vẫn còn được gọi tên như một biểu tượng của chất cũ. Không phải cũ vì lỗi thời, mà vì nguyên bản.


Nếu có ai đó hiểu Ling nhiều nhất trong giai đoạn trở lại, có lẽ là Sơn. Cả hai gặp nhau trong một buổi thu âm ngẫu nhiên nhiều năm trước, và giữ liên lạc cho đến tận bây giờ.


“Em vẫn mở Zalo nếu anh [Ling] vẫn cần những phát súng mới nhé,” Sơn bảo.


Với Sơn, Ling không chỉ là một rapper, mà là người kể chuyện bằng giọng nói, hơi thở, và những khoảng ngừng. Sự tối giản không hoa mỹ, không cầu kỳ trong nhạc của anh là thứ hiếm có mà chạm được vào ký ức chung của người nghe.


Có lẽ vì vậy mà album của anh, dù chưa ra mắt chính thức, đã được cộng đồng đón nhận như một sự kiện gì đó gây chấn động của cựu nghệ sĩ GVR quay trở lại.


Nhưng Ling không muốn gây chấn động. Anh chỉ muốn trở lại đúng cách bằng sự lặng lẽ. Giữa cơn ồn ào của mạng xã hội, anh chọn cách nói ít, làm nhiều, để người nghe tự tìm thấy mình trong những âm thanh đơn sơ ấy.


Với những ai từng theo dõi GVR thời hoàng kim, Ling là một mảnh ghép đặc biệt ít nói, ít ra bài, nhưng mỗi lần xuất hiện đều để lại dư âm. Những năm sau khi GVR tan rã và nhiều gương mặt rẽ lối, Ling gần như không lên tiếng. Không phán xét, không hoài niệm, không bênh vực ai.


Một người bạn trong nhóm kể lại: “Ngày GVR gặp biến, mọi người đều tranh cãi dữ dội. Chỉ có Ling bảo ‘Mọi thứ đều thay đổi, chỉ cần mình giữ tử tế là được.’”


Chính sự tử tế ấy trở thành sợi chỉ đỏ trong mọi giai đoạn sáng tác của anh. Không cần đứng đầu bảng, không cần khẳng định cái tôi, chỉ cần giữ được cảm xúc nguyên sơ. Nếu ngày xưa, GVR là biểu tượng của sức trẻ, thì hôm nay Ling đại diện cho một thế hệ đang trưởng thành, đang làm cha, đang sống chậm hơn nhưng sâu hơn.


Nhìn lại hành trình ấy, anh từng nói: “Mình không nghĩ âm nhạc là thứ để chứng minh. Nó là cách để hiểu, để tha thứ, để nhớ.”


Sau tất cả, Ling nhận ra âm nhạc không chỉ là lời ru, mà là triết lý sống và cách anh để lại một phần mình trong thế giới của con.


“Tôi thấy cái khác nhiều nhất là giờ mọi việc mình muốn làm đều phải cân nhắc nhiều hơn,” anh mỉm cười. “Có rất nhiều cái để học làm một người cha mình không biết. Cái này theo thời gian thôi.”


Từ “cân nhắc” ấy, nghe qua tưởng giản đơn, nhưng chứa đựng cả triết học sống của người đàn ông từng trải qua mất mát. Bởi với anh, tuổi thơ không phải là thứ đã qua, mà là vốn quý để truyền lại. Bà nội, cha, những ký ức nghèo và buồn, tất cả giờ đã trở thành tài sản. Anh gọi chúng là “một loại mất mát sinh lợi”, thứ giúp anh trở thành con người tử tế, và người cha biết ơn cuộc sống.



ree

Những ngày này, Ling dậy sớm và thức khuya hơn. Giữa những đoạn beat, anh thường ngừng vài phút để nghe tim con đập, để cảm nhận sự sống đang lớn dần trong căn nhà nhỏ.


Đúng nghĩa là một người Việt trầm lặng, Ling không viết về chiến công hay bi kịch. Anh chỉ kể lại tiếng chim sáng sớm, buổi cơm chiều, ánh nhìn của người cha trước khi mất, những điều nhỏ. Thứ âm nhạc đẹp nhất mà anh từng tạo ra không phải bài hát, mà là đời sống.


“Có một khoảng thời gian dài mình rất ngại viết về nội dung kiểu như vậy, vì nó cũ, mình đã viết rất nhiều bài kiểu tương tự,” anh chia sẻ. Nhưng rồi anh nhận ra, chính cái “cũ” đó là phần chân thật nhất của mình.


Khi được hỏi về tương lai, Ling chỉ cười: “Mình không để ý lắm. Có lẽ sự thay đổi đến một cách tự nhiên thôi, vẫn viết như trước đây mình viết, nhưng với tinh thần của một người cha chắc là sẽ khác với một người độc thân hoặc chưa có con.”


Âm nhạc của anh không vội, không ồn ào, chỉ có những nốt chân thật giống như đời sống. Và có lẽ, khi lớn lên, nghe lại những bản nhạc cha từng viết, con của anh sẽ hiểu rằng cha mình từng lặng lẽ yêu cuộc đời này đến nhường nào.



Ling tắt máy, khẽ gỡ tai nghe, rót thêm ly nước. Chiếc ly thủy tinh và thìa chạm nhau tạo ra âm thanh nhỏ, lanh canh — “ling”.


“Thực ra cái tên của tôi cũng từ âm thanh đó mà ra,” anh cười khi nói.


Không phải một nghệ danh được tính toán để gây ấn tượng, mà là một khoảnh khắc ngẫu nhiên, bình thường đến lạ. Và có lẽ, cả con người Ling cũng vậy, giản dị, nhưng lại chất chứa trong đó cả một thế giới trầm tĩnh và tinh tế. Anh không còn là rapper trẻ từng nôn nóng tìm lối đi riêng. Ở tuổi 35, anh vừa là người chồng, vừa là một người sắp làm cha, vừa là một nghệ sĩ tìm thấy cách kể lại chính mình bằng âm nhạc.


“Vợ tôi sắp sinh, nên giờ chủ yếu ở nhà phụ vợ bán nước. Khi nào có lịch xăm thì đi xăm, còn rảnh thì nghe nhạc, xem có gì cần chỉnh trong các bản thu. Mọi thứ giờ chậm hơn, nhưng rõ ràng hơn,” anh nói, ánh mắt bình thản.


Âm nhạc không phải công việc duy nhất của Ling. Anh còn là thợ xăm, một nghề anh gọi là kể chuyện bằng hình ảnh qua chất liệu da. Anh nói nếu rap là cách kể câu chuyện của mình, thì xăm là cách giúp người khác kể câu chuyện của họ.


“Thật ra toàn xăm mấy hình buồn cười thôi. Nhưng có một hình trên tay trái — một vòng xích, một vòng gai, một sợi dây thừng. Ý là dù có bị ràng buộc, tôi vẫn làm điều mình muốn,” anh cười khi được hỏi hình xăm nào trên người mình mang ý nghĩa nhất.


Ở Ling, nghệ thuật không bao giờ tách khỏi đời sống. Anh rap để hiểu mình, xăm để hiểu người, và sống để hiểu điều cả hai có thể giao nhau.


“Âm nhạc là năng lượng tinh thần và thể chất truyền qua giai điệu và cách diễn giải,” anh nói. “Chỉ mong những ai làm nó, hãy dùng một cách chân thành và chu đáo.”

Bình luận


Không bao giờ bỏ lỡ bản tin mới

Đăng ký nhận tin từ Ngoài Kia

Cảm ơn bạn. Chúng tôi sẽ liên hệ sớm.

bottom of page